31 thg 10, 2008

CÔNG NHÂN Ở JOHOR...KÊU CỨU!!!


Các chị - 26 công nhân đều thu ộc mìền Bắc Việt Nam, sang Malaysia làm việc cho công ty SEBONG RUBBER SDN BHD ở Johor từ ngày 17-11-2006 .

Theo Hợp đồng đã ký giữa 3 bên bảo đảm mức lương cơ bản và làm thêm mỗi tháng là 731,64 RM.Nhưng trên thực tế các chị chỉ nhận được tiền lương bình quân là 468 RM, cu ộc sống càng thêm khó khăn khi xảy ra vụ cướp tại khu các chị sinh sống.

Ngày 8-06-08 vào lúc 8h30 pm 4 thanh niên Việt nam sau khi giết bác bảo vệ và vào lục khám Văn Phòng của công ty, bọn chúng vào phòng của các chị ( 26 ch ị ở cùng 1 nhà) tịch thu hết điện thoaị, tiền mặt và thẻ bank sau đó bỏ chốn.

Ngày hôm sau công ty không hề hỏi han tình hình của các chị mà chỉ thông báo rằng có 18 hộ chiếu của công nhân bị mất trong đêm cướp đó. Sau vụ cướp, do quá sợ hãi nên 18 chị đã xin công ty cho về nước trước HĐ. Công ty nói nếu muốn về trước phải đóng cho Công ty 1300 Rm/ người.

Nhưng các chị đâu còn nhiều tiền vì thế công ty chấp nhận lấy từ 400- 700 RM và mua vé cho 18 chị về nước. Hiện nay còn 8 ch ị ở lại trong đó có 3 người không có hộ chiếu, vì hoàn cảnh gia đình nên các chị muốn ở lại làm việc kiếm tiền chứ chưa muốn về nước.

Họ vẫn đi làm bình thường cho đến ngày 25-09-08 C ông ty chuyển 8 chị đến 1 phòng khác thuộc khu v ực của người môi giới Indonesia và nói các chị cứ ở đây chờ công ty môi giới sang giải quyết cho về, công ty không muốn nhận công nhân Việt Nam làm việc nữa,.Lương tháng 9 của c ác ch ị bị giữ bởi người môi giới với lý do là để mua vé cho các chị về nước.Họ cứ ở đó đến nay đã hơn 1 tháng mà không được ra ngoài, cứ 2 ngày người môi giới lại mang gạo và đồ ăn đến cho họ, có ngày đủ ăn, có ngày các chị phải luộc rau ăn tạm cho qua bữa.

Công nhân gọi điện về công ty môi giới ở Việt Nam thì công ty nói vô trách nhiệm rằng “ Cứ nộp tiền về rồi công ty sẽ giải quyết sau”. Ngày 18/10/08 cô Hảo là người đại diện cho công ty môi giới Việt Nam ở Malaysia đến gặp công nhân để giải quyết vấn đề.Nhưng công nhân cho biết “ Cô ta chưa giải quyết gì được cả, và chẳng nghe những gì chúng em nói,chỉ bảo chúng em đợi đang làm thủ tục cho chúng em về nước nhưng đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì…”

Các chị cũng có viết thư lên nhờ sự giúp đỡ của Đại Sứ Quán Việt Nam nhưng vẫn chưa nhận được sự hỗ trợ gì, có chăng cũng chỉ là gọi điện hỏi thăm” Tình hình của các em thế nào rồi?”

.Bây giờ các chị vẫn ở trong phòng như bị giam giữ, cũng không thể ra ngoài để nhờ cậy ai đó,. Các chị cho biết “…đã 2 ngày nay rồi không thấy môi giới đưa đồ ăn đến, chúng em đang phải nhịn đói..”. Không một ai quan tâm đến hoàn cảnh của các chị lúc này, không ai giúp đỡ họ, mặc dù đã cậy nhờ các cơ quan có chức năng. Họ sẽ như thế nào giữa nơi đất khách quê người như thế này?!

->Xem tiếp...

Các bài liên quan




0 Comments:

 

cuoicuoi2008