HAI NỮ CÔNG NHÂN VIỆT NAM KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LƯƠNG BỐN THÁNG QUA.
Hai nữ công nhân Việt Nam này là Nguyễn Thị Hồng và Nguyễn Thị Hương đã và đang làm việc cho một doanh nghiệp mộc có tên là Perabut Mei-Wah ở khu Juru thuộc bang Penang từ ngày 19 tháng 10 năm 2006 do công ty cung ứng lao động NAPHACO đưa sang. Công việc của hai chị là chuyên may áo phủ ngoài cho ghế sô pha.
Trước đây doanh nghiệp Perabut này có 8 nam nữ công nhân Việt Nam. Vì doanh nghiệp đối xử với công nhân quá tệ và thiếu sự công bằng nên đã có 5 công nhân nam bỏ trốn ra ngoài. 1 công nhân nữ bị gửi về nước vì mang thai.
Chị Hương cho biết “công ty này nó đối xử với chúng tôi tệ lắm, họ bắt nam nữ công nhân Việt Nam và Nepal ở chung với nhau trong một gian phòng chật hẹp, thiếu thốn mọi thứ gọi là Ký Túc Xá cách công ty 5 phút đi bộ. Trước đây lương mỗi tháng chỉ được 200-300 Ring-gít (tương đương 63-94 đô la Mỹ) nên những người kia mới bỏ trốn”.
Từ tháng 5 năm 2008 cho đến nay (18 tháng 10 năm 2008) nguồn nước sinh hoạt ở nơi công nhân ở đã bị cắt. Hai công nhân Việt Nam này phải đi xin nước ở những nhà bên cạnh để nấu nướng và giặt giũ hàng ngày, còn việc tắm rửa thì ông chủ yêu cầu họ vào công ty tắm. Những lúc trời mưa to họ phải lấy thùng nhựa hứng nước mưa để giặt giũ và rửa ráy. Từng đó tháng trời nương nhờ những nhà hàng xóm tốt bụng, nhưng nhà hàng xóm này vừa cho biết họ cũng sẽ không cho nước các chị này nữa.
Một số nam công nhân Việt Nam làm việc gần công ty Peabut Mei-wah đó cũng vô cùng bức xúc về tình trạng công ty đối xử với công nhân thế này nên cũng thay mặt đồng hương tình nguyện điện thoại đến văn phòng hỗ trợ công nhân Việt Nam ở Penang để xin sự giúp đỡ nhanh chóng chho hai chị này.
Về chính bản thân hai chị Hồng và Hương, hai chị đã đích thân lặn lôi đến văn phòng 2 lần để trình bày vấn đề và mang theo những chứng cứ cần thiết. Hai chị cho biết trong sự mệ mỏi rằng “năm nay thàng chủ nó mới trả lương cho chúng tôi được 5 tháng (1,2,3,4,5/2008) cô a, còn 4 tháng (6,7,8,9/2008) nữa nó vẫn giữ. Mỗi khi chúng tôi hỏi nó về tiền lương thì nó trợn mắt lên chửi chúng tôi, thế là chúng tôi chẳng dám nói gì nữa. Ngoài ra nó cũng giữ hết hội chiếu, nó không đưa thẻ thông hành cho chúng tôi mà chỉ cho mỗi người một tờ giấy hộ chiếu phô tô”.
Hai chị cho biết rằng ở nhà vẫn nợ ngân hàng 20 triệu nữa nên phải cố làm để sau này còn trả nợ.
Qua phỏng vấn, hai chị còn cho biết thêm doanh nghiệp này luôn nhận những công nhân bất hợp pháp. Họ làm được 3 tháng chủ không trả lương thế là họ lại bỏ đi và chủ cướp luôn phần lương đó.
Trước sự việc như vậy văn phòng hỗ trợ công nhân Việt Nam đã nhanh chóng phỏng vấn, ghị lại những vấn đề chính và thu thập những chứng cớ cần thiết từ hai chị công nhân để chuyển đến văn phòng luật sư nhằm can thiệp đòi quyền lợi cho hai chị công nhân Việt Nam cùng những công nhân khác đang làm việc cho Perabut này.
.
Ngày 13 tháng 10 năm 2008 luật sư của văn phòng đã fax đến công ty Perabut Mei-Wah yêu cầu ông Quah trả ngay tiền lương, hộ chiếu cũng như nối lại nguồn nước sinh hoạt cho hai công nhân Việt Nam và những công nhân Nepal khác. Ông chủ không trả lời tờ giấy fax của luật sư. Khi luật sư điện thoại đến ông Quah cũng không nói chuyện.
Dự tính tuần sau cán bộ của văn phòng sẽ đưa hai nữ công nhân Việt Nam đi báo cáo Cục Laọ Động Butterworth-nơi chuyên điều tra giải quyết và đảm nhiệm những vấn đề liên quan đến tiền lương và những quyền lợi khác của người lao động.
24 thg 10, 2008
Người đăng: cuoicuoi2008 Thời gian 02:39
Subscribe to:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 Comments:
Post a Comment